RABINDRANAH TAGORE

  • Cập nhật: Thứ tư, 23/3/2022 | 6:33:57 PM

Rabindranath Tagore là một nhà thơ người Bengal, triết gia Bà La Môn, Tagore cũng là nhà dân tộc chủ nghĩa được trao giải Nobel Văn học năm 1913.

Rabindranath Tagore (1861-1941)
Rabindranath Tagore (1861-1941)



ĐÊM QUA TRONG VƯỜN
(Last night in the garden)

Đêm hôm qua, lúc trong vườn tôi đã
dâng tặng nàng ly vàng đỏ trào sôi
chất men say của tình xuân tuổi trẻ
nàng nâng ly, mắt nhắm lại, trên môi
còn phảng phất một nụ cười trong lúc
tôi tháo khăn che mặt của nàng ra
rút chiếc kẹp, khiến tóc nàng bung rối
rồi kéo ghì mặt nàng xuống ngực tôi
khuôn mặt ấy trông dịu dàng khôn tả
trong mênh mông và lặng lẽ, đêm qua
khi ánh trăng ngập tràn trong giấc ngủ
thế nhân mơ muôn vạn giấc thái hòa.

Trong tĩnh lặng của bình minh ẩm ướt
sáng sớm nay nàng nhẹ bước đến bên
ngôi đền thờ của Chúa Trời tắm táp
rồi khoác lên áo choàng mới trắng tinh
trên tay nàng một lẵng hoa thật đẹp
đứng bên đường dưới bóng một tàng cây,
tôi cúi đầu trong ban mai phẳng lặng
ngắm ngôi đền cô quạnh phía chân mây.

Tháng 4-2020.


TÌNH YÊU VÔ TẬN

(Unending Love)

Dường như tôi đã yêu em vô kể
dưới muôn vàn những dáng vẻ khác nhau
suốt đời này và kiếp sau, mãi mãi.
trong trái tim đầy mê đắm của tôi
đã xâu chuỗi thành những vần thơ đó
như món quà để em đeo lên cổ
với muôn vàn những dáng vẻ khác nhau
trong đời này, kiếp sau, và mãi mãi.

Mỗi khi tôi được nghe biên niên sử
của tình yêu, đã xưa cũ nỗi đau,
đi kèm với tuổi già nua của nó,
chuyện kể về phút ly biệt - bên nhau
khi tôi nhìn miên man vào quá khứ
phút cuối cùng em cũng đã hiện ra
bao phủ trong một ngôi sao phương bắc
ánh sáng xuyên qua bóng tối thời gian
hình bóng em được nhớ ghi mãi mãi.

Em và tôi đã lang thang phiêu bạt
theo dòng đời để mặc nó cuốn trôi
nơi trái tim tình yêu ta hòa lẫn
và sẻ chia cùng muôn triệu cặp đôi
gặp mặt rồi mà vẫn còn nhút nhát
hay chia ly đau khổ lệ trào tuôn
tình xưa cũ nhưng vẫn luôn mới lạ
và muôn đời tình vẫn mới lạ hơn.

Dưới chân em hôm nay tình lai láng,
vì nó tìm thấy cái kết trong em
tình yêu của mọi con người gồm có:
quá khứ và những mơ ước mang theo
cuộc đời này buồn vui chung một nỗi
tình yêu xưa cùng ký ức, hôm nay
hòa nhập với tình yêu ta – là một
vần thơ xưa tất cả đã xa mờ
cả nhà thơ cũng đi vào quá khứ.

Tháng 4-2020.


NÀNG BÊN TÔI
(She is near to my heart)

Nàng bên tôi như hoa trên mặt đất,
nàng ngọt ngào như giấc ngủ của tôi
sau một ngày chân tay đều mệt mỏi.

Tình yêu tôi dành cho nàng khi ấy
tràn đầy như sông nước lũ mùa thu
cuồn cuộn chảy rời bến bờ thanh thản.

Thơ tôi viết với tình yêu là một
khẽ thì thầm như suối chảy, đôi khi
trên thực tế nó cũng ào ạt sóng.

Tháng 4-2020.


GIẤC MƠ
(I dreamt)

Tôi nằm mơ thấy nàng ngồi bên cạnh,
những ngón tay dịu dàng vuốt tóc tôi,
tựa như đang lướt phím đàn say đắm,

tôi ngắm nhìn gương mặt nàng, lúc ấy
cố kìm không để nước mắt trào ra,
cho đến khi không thể kìm được nữa,

lời nghẹn ngào chợt thốt lên ú ớ
khiến cho tôi choàng thức dậy trong mơ,
giống hệt như bong bóng vừa bị vỡ,

tôi ngồi dậy ngước nhìn qua cửa sổ
thấy ngàn sao thắp sáng dải Ngân hà
trông như thể cả địa cầu thinh lặng,

trong ánh sáng đang tỏa lan rực rỡ,
tự hỏi lòng liệu nàng có giống tôi
vào lúc này cũng đang mơ như thế.

Tháng 4-2020.


HÃY ĐẾN ĐÂY VÀ ĐI DẠO CÙNG ANH
(Come to my garden walk)

Người yêu hỡi, hãy cùng anh dạo bước
trong khu vườn, thả bộ giữa muôn hoa
đang cuồng nhiệt hướng về em xô đẩy
bởi chúng mong được nhìn thấy em qua
và dừng lại tình cờ vì vui thích

như kỳ quan gặp hoàng hôn chiếu sáng
quá bất ngờ nên chúng lảng tránh đi
và quà tặng của tình yêu cũng thế
không nói tên chỉ lặng lẽ rời đi
vì nhút nhát, ngại ngùng và xấu hổ

âm thầm lướt qua bóng râm che phủ
suốt con đường đầy bụi đất niềm vui
hãy nắm giữ hoặc tay không mãi mãi
dù món quà chỉ là một bông hoa
mong manh hay một ngọn đèn nhấp nháy

Tháng 4-2020.


MÂY VÀ SÓNG
(Clouds and waves)

1.
Mẹ ơi mẹ những người trên mây đó
bảo con rằng, "Chúng tớ chỉ rong chơi
từ tinh mơ đến khi chiều xẩm tối,
tia nắng vàng là bạn của chúng tôi
vầng trăng bạc ở trên kia cũng thế”.

Con bèn hỏi "Làm sao tôi có thể
gặp mọi người?” Họ bảo "Cứ đi đi
khi nào đến nơi tận cùng trái đất
giang tay ra, cậu bay vút tức thì
lên tới đây là biến thành mây nhé.”

Con bảo họ, "Ở nhà còn có mẹ
đang chờ mong, đợi từng phút tôi về
nếu lên đó phiêu du cùng các bạn
sao đành lòng rời xa mẹ tôi đi?”
họ mỉm cười rồi lửng lơ trôi mãi.

Nhưng mẹ ơi có trò vui hơn thế,
nếu như con sẽ làm một đám mây
còn mẹ là mặt trăng tròn, khi ấy
trong vòng tay con ôm mẹ cùng bay
và trời xanh là nhà ta mẹ nhỉ.

2.
Trên cánh sóng, họ gọi con vang vọng
"Chúng ta đang đi du hí khắp nơi
và hát ca bềnh bồng từ sáng sớm,
cho đến khi chiều tối lặn mặt trời,
qua những đâu cũng chẳng hề hay biết.”

Con hỏi họ, "Nếu như tôi gia nhập
cùng mọi người, vậy sẽ phải làm sao?”
họ bảo con, "Cứ đi về phía biển
đứng bên bờ, mắt nhắm lại đừng quên,
cậu sẽ được sóng đưa đi mãi mãi.”

"Mẹ luôn muốn tôi ở nhà mỗi tối,
vậy sao tôi có thể bỏ mẹ đi?”
nghe con nói, sóng mỉm cười, nhảy múa
sau đó thì từng lớp sóng ào đi
như thể con chưa bao giờ gặp họ.

Nhưng con biết có trò vui hơn thế.
nếu con là những cánh sóng ngoài kia
còn mẹ là một bến bờ xa lạ
con cuộn vào, rồi lại cuốn ra xa
cứ như thế, tấp vào bờ, cười phá.

Và không ai trên đời này biết cả
mẹ con ta giờ đang ở nơi đâu.

Tháng 4-2020.


GIẤC MƠ
(I dreamt)

Tôi nằm mơ thấy nàng ngồi bên cạnh,
những ngón tay dịu dàng vuốt tóc tôi,
tựa như đang lướt phím đàn say đắm,

tôi ngắm nhìn gương mặt nàng, lúc ấy
cố kìm không để nước mắt trào ra,
cho đến khi không thể kìm được nữa,

lời nghẹn ngào chợt thốt lên ú ớ
khiến cho tôi choàng thức dậy trong mơ,
giống hệt như bong bóng vừa bị vỡ,

tôi ngồi dậy ngước nhìn qua cửa sổ
thấy ngàn sao thắp sáng dải Ngân hà
trông như thể cả địa cầu thinh lặng,

trong ánh sáng đang tỏa lan rực rỡ,
tự hỏi lòng liệu nàng có giống tôi
vào lúc này cũng đang mơ như thế.

Tháng 4-2020.


NGƯỜI LÀM VƯỜN 49
(The gardener 49)

Tôi cầm tay, áp nàng vào lồng ngực
Ráng sức ôm lấy dáng vẻ yêu kiều,
Để chiếm hữu nụ cười xinh đẹp ấy
Bằng cái hôn, và uống đến cạn say
Đôi mắt nàng trong ánh nhìn ngây dại.

Nhưng tất cả bỗng bây giờ không thấy?
Bầu trời xanh ai vừa kéo giãn ra
Tôi cố giữ cho riêng mình người đẹp
Lảng tránh tôi rồi lặng lẽ rời xa
Trong vòng tay nàng chỉ còn thân xác.

Tôi bừng tỉnh sau sai lầm, mỏi mệt
Cơ thể ngươi sao có thể chạm vào
Đóa hoa kia khi điều này chỉ có
Những tâm hồn thật trong trắng, thanh cao
Mới chạm được vào bông hoa tuyệt mỹ.

Tháng 4-2020.


TÔI KHÔNG THỂ NHỚ MẸ RA SAO NỮA
(I cannot remember my mother)

Tôi không thể nhớ mẹ ra sao nữa
chỉ đôi khi đang ở giữa cuộc vui
một giai điệu dường vang lên quen thuộc
lướt nhẹ qua chiếc giá để đồ chơi
giai điệu ấy mẹ của tôi đã hát
khi ngồi bên ru tôi ngủ trong nôi.

Tôi không thể nhớ mẹ ra sao nữa
nhưng mùa thu, mỗi sáng sớm ngoài kia
hoa nhài nở khắp không gian thơm ngát
mùi trầm hương trong gió thoảng mơn man
vừa bay ra từ ngôi chùa nào đó
sao giống như mùi hương mẹ ngày xưa.

Tôi không thể nhớ mẹ ra sao nữa
kể từ khi bên cửa sổ căn phòng
tôi ngước nhìn bầu trời cao xanh thẳm
cảm giác như mẹ đang lặng nhìn tôi
với tình yêu lan tỏa khắp bầu trời

Tháng 9-2020.


NGƯỜI LÀM VƯỜN 11
(The gardener 11)

Cứ vậy mà đến đây thôi em nhé
Đừng loay hoay trong toilet làm chi
Nếu tóc em buộc xong rồi lại tuột
Nếu đường ngôi vẫn không thẳng, xá gì
Nếu ruy băng, áo lót chưa buộc chặt
Đừng bận tâm; điều ấy có hề chi.

Cứ vậy mà đến đây thôi em nhé
Đừng loay hoay trong toilet làm gì
Hãy đến đây bước thật nhanh trên cỏ
Nếu lỡ sương làm đất đỏ dính chân
Vòng chuông reo khiến bước đi chậm lại
Chuỗi ngọc trai hạt rơi rớt tùm lum
Đừng bận tâm; có hề chi điều ấy.

Nhìn bầu trời em bây giờ có thấy?
Những đám mây đang che phủ khắp nơi
Đến đây mau, bước thật nhanh trên cỏ
Bên bờ sông đàn sếu đã bay cao.

Từ đằng xa gió từng cơn thổi mạnh
Đám thạch nam rạp cả xuống bãi hoang
Bầy gia súc lo âu nhìn xớn xác
Rồi nối nhau về chuồng trại trong làng.

Em có thấy đầy trời mây bao phủ?
Đèn thắp lên cũng vô ích mà thôi
Lập lòe cháy, gió thổi qua lại tắt
Mí mắt em ai biết được hả trời
Không chạm vào đám muội đèn đen bóng.

Vì mắt em còn u huyền hơn những
Đám mây đang mang mưa tới ngoài kia
Thắp đèn ư vô ích thôi vì nó
Lại tắt ngay bởi cơn gió vu vơ.

Nên cứ vậy mà đến thôi em nhé
Đừng loay hoay trong toilet làm gì
Ai quan tâm vòng hoa chưa kịp tết
Chuỗi hạt đeo chưa xâu lại, kệ đi

Bầu trời với những đám mây u ám
Cũng muộn rồi; điều ấy có hề chi
Nên cứ vậy mà đến thôi em nhé
Đừng loay hoay trong toilet làm gì.

Tháng 4-2020.


NGƯỜI LÀM VƯỜN 28
(The gardener 28)

Đầy nghi ngờ, ánh mắt em buồn bã
cố kiếm tìm những suy nghĩ trong anh
như mặt trăng muốn thăm dò lòng biển.

Cuộc đời anh chẳng có gì giấu giếm
trước mắt em, từ đầu đến gót chân
chính vì thế mà em không hiểu được.

Nếu đời anh là một viên bích ngọc,
anh sẽ chia thành trăm mảnh và xâu
thành chuỗi hạt cho em đeo lên cổ.

Nếu nó chỉ là một bông hoa nhỏ,
trông dễ thương lại tròn trịa xinh xinh
anh sẽ ngắt cho em cài mái tóc.

Người yêu dấu, nhưng mà em có biết
đây chỉ là chuyện tình cảm con tim
bờ và đáy nó ở đâu, ai biết?

Vương quốc này em không cần hiểu hết,
chuyện đường biên hay giới hạn, tuy nhiên
em sẽ vẫn là nữ hoàng ở đó.

Nếu khoảnh khắc là niềm vui thì nó
sẽ mỉm cười nhẹ nhõm tựa nụ hoa
em chỉ thấy nó nở trong giây lát.

Nếu đơn thuần là nỗi đau, nước mắt
sẽ trong veo phản chiếu lại - mà không
thốt một lời từ đáy lòng thầm kín.

Yêu dấu hỡi, tình yêu là vậy đó.

Niềm vui và nỗi đau cũng vô biên,
sự giàu có và bao điều mong muốn
của nó dường cũng vô tận, đương nhiên.

Nó gần gũi với em như cuộc sống
của chính mình, nhưng có thể là không
bao giờ em biết hoàn toàn về nó.

Tháng 4-2020.


NGƯỜI LÀM VƯỜN 12

(The gardener 12)

Nếu không ngại chốn đông người em hãy
mang bình qua chỗ hồ nước của tôi
lấy đầy vào, nước sẽ liền bám riết
quanh chân em và tiết lộ, chao ôi
điều bí mật chỉ có mình nó biết.

Trên bãi cát trời bỗng nhiên sầm tối
báo cơn mưa sắp đổ xuống nơi đây
những đám mây bay lửng lơ phía trước
những hàng cây trông như mái tóc dày
xanh biêng biếc, trên hàng mi em đó.

Tôi biết rõ từng nhịp chân em bước,
vì chúng đang gõ cùng nhịp tim tôi
Hãy đến đây, đến hồ tôi mà lấy,
nước đầy bình nếu em muốn, tới đây

Tháng 4-2020.


NGƯỜI LÀM VƯỜN 29
(The gardener 29)

Hãy nói đi, nào dấu yêu! Hãy nói
Bằng những lời em đang hát, giờ đây
Trong đêm tối gió vờn quanh vòm lá,
Những ngôi sao đã khuất lấp trong mây.

Tóc buông xõa, áo choàng xanh tôi sẽ
Như màn đêm che phủ kín cả tôi,
Rồi ghì xiết má em vào ngực trái,
Ở đó nghe những xung động bồi hồi.

Lời yêu thương cất lên đầy dịu ngọt
Trong cô đơn vọng từ trái tim em
Tôi lắng nghe và sẽ sàng nhắm mắt
Để tránh nhìn vào gương mặt thân quen.

Khi tiếng em vang lên rồi kết thúc,
Hai chúng ta sẽ yên lặng bên nhau.
Chỉ còn mỗi tiếng lá khua xào xạc.
Bình minh lên, đêm nhòa nhạt sắc màu.

Ta sẽ nhìn vào mắt nhau, sau đó
Mình lại đi trên hai ngả khác nhau.
Hãy nói đi, dấu yêu ơi! Hãy nói
Bằng những lời em hát tặng riêng tôi.

Tháng 4-2020.


NGƯỜI LÀM VƯỜN 31
(The gardener 31)

Con tim tôi, cánh chim hoang dã nhất
Bỗng một ngày bầu trời nó nhận ra,
Đang hiển hiện trong mắt em tha thiết.
Là cái nôi của buổi sáng bình yên
Là vương quốc của những vì tinh tú.

Thơ tôi chúng đều dường như mất hút
Vào bên trong của đôi mắt thẳm sâu
Hãy để tôi bay lên bầu trời đó,
Trong cô đơn giữa thinh lặng muôn màu.

Những hãy tách những đám mây ra trước
Để cho tôi dang rộng cánh bay lên
Trong ánh nắng của mặt trời đẹp đẽ.

Tháng 4-2020.


TÔI VẪN MUỐN
CẦU XIN NHIỀU HƠN NỮA

(I would ask for still more)

Tôi vẫn muốn cầu xin nhiều hơn nữa
Cho dù tôi đã có cả trời sao
Hay thế gian của cải nhiều vô số
Nhưng có nàng, tôi mãn nguyện biết bao
Dù địa cầu nơi này là nhỏ nhất.

Tháng 4-2020.


NGƯỜI LÀM VƯỜN 52
(The gardener 52)

Này tại sao cây đèn kia phụt tắt?
Tại vì tôi che áo khoác cho đèn
Ngăn gió thổi, thế là đèn phụt tắt.

Vậy tại sao bông hoa kia phai nhạt?
Tại vì tôi đem nó ép vào tim
Với tình yêu luôn ngập tràn lo lắng.

Vậy tại sao lòng suối kia khô cạn?
Tại vì tôi xây con đập chắn ngang
Và vì thế suối trở nên khô cạn.

Vậy tại sao đứt mấy dây đàn hạc?
Bởi vì tôi cố lên nốt thật cao
Và điều đó khiến dây đàn bị đứt.

Tháng 4-2020.


NGƯỜI LÀM VƯỜN 81
(The gardener 81)

Hỡi thần Chết, tại sao ngài lại nói
Bên tai tôi tiếng nhỏ nhẹ như không?
Khi đám hoa rủ xuống vào buổi tối
Đang về chuồng bầy gia súc, hỡi ôi
Ngài lén lút đến bên tôi rồi nói
Những lời mà tôi chẳng hiểu ra sao
Đây có phải là cách ngài tán tỉnh
Và thắng tôi, thật là phũ, than ôi
Bởi những tiếng thì thầm không hiểu nối
Những nụ hôn lạnh lùng đến vô duyên
Hỡi thần chết, cái chết này chẳng đáng
Nghi lễ ư, đám cưới có gì vui,
Mà tự hào? Ngài sẽ không buộc lại
Một vòng hoa với ổ khóa cuộn tròn
Có ai đến trước ngài giăng biểu ngữ
Trong đêm đen, đèn đuốc sẽ sáng trưng
Để đưa ngài đến đón tôi, lúc đó
Tiếng tù và ngài hãy nhớ rúc lên
Những điệu ngài thường thổi đêm không ngủ
Mặc cho tôi chiếc áo choàng màu đỏ
Nắm tay tôi rồi đưa rước tôi đi
Cỗ xe hãy để trước nhà đợi sẵn
Cùng lũ ngựa đứng bồn chồn nôn nóng
Giơ chiếc khăn che mặt của ngài lên
Rồi nhìn thẳng vào mặt tôi kiêu hãnh
Hỡi quý ngài, thần chết của tôi ơi!

Tháng 4-2020.


NGƯỜI LÀM VƯỜN 57
(The gardener 57)

Tôi đã lấy mất của người xuân sắc,
thế nhân ơi! Rồi ép chặt vào tim
và gai nhọn
khi ngày tàn, trời tối
bông hoa kia đã héo rũ mất rồi
nhưng nỗi đau vẫn còn trong ký ức.

Sẽ có nhiều những bông hoa hương sắc
đến với người, đầy kiêu hãnh, thế nhân!
nhưng thời gian của tôi giờ đã hết
đêm sắp tàn
nàng đâu hỡi tình nhân
sao chẳng thấy, chỉ còn niềm đau đớn.

Tháng 4-2020.


MÙA HÁI QUẢ 1
(Fruit gathering 1)

Xin hãy gọi, tôi ra vườn sẽ hái
những giỏ đầy ngập cây trái rồi mang
đến tận nhà, dẫu có vài quả rụng
một số thì vẫn chưa chín, còn ương.

Vì mùa quả đã đến rồi, trĩu trịt
trái trên cành, ngồi ở dưới gốc cây
người chăn cừu lấy chiếc kèn ra thổi
nghe không buồn nhưng cũng chẳng thấy vui.

Xin hãy gọi, tôi sẽ chèo thuyền đến.

Gió tháng ba, thật khó chịu làm sao,
những con sóng dường trở nên uể oải
vỗ mạn thuyền, làm gợn nước lao xao.

Khu vườn đã thu hái xong tất cả,
chiều tối về, mệt rời rã tay chân
chợt nghe thấy tiếng em bên hồ nước
phía ngôi nhà nhập nhoạng dưới hoàng hôn.

Tháng 4-2020.


MÙA HÁI QUẢ 2
(Fruit gathering 2)

Lúc còn trẻ cuộc đời tôi thật giống
một bông hoa - khi nó để mất đi
và ba cánh cũng chẳng hề nuối tiếc,
bởi nó còn cả trăm cánh, xá gì
hay những lúc gió xuân về bên cửa,
nó chẳng hề thấy mất mát mỗi khi.
giờ tuổi trẻ đã đến hồi kết thúc,
cuộc đời tôi giống trái quả hôm nay,
không có gì để dành và chờ đợi
mà hiến dâng với tất cả ngọt bùi.

Tháng 4-2020.


MÙA HÁI QUẢ 3
(Fruit gathering 3)

Ôi, phải chăng mùa hè là lễ hội,
chỉ dành cho hoa tươi thắm trên đời
nó không dành cho lá vàng khô héo
cùng những bông hoa đã sớm tàn phai?

Có phải chăng bài hát kia của biển
chỉ hòa cùng với con sóng trào lên
nó không hát cùng những con sóng nhỏ
chỉ vỗ bờ với những gợn lăn tăn.

Đồ trang sức được dệt trên tấm thảm
nơi đức vua ngài sẽ tựa lưng ngồi
nhưng vẫn có người ngày ngày kiên nhẫn
đợi một lần được quỳ xuống hôn chân.

Có vài vị khôn ngoan và vĩ đại
họ vẫn luôn ngồi bên cạnh chúa công
nhưng anh ta thực sự là ngu ngốc
khi biến tôi thành một kẻ làm công.

Tháng 4-2020.


III - STRAY BIRDS
(Những con chim bay lạc)

004
Để giữ được nụ cười,
Phải biết rơi nước mắt

005
Sa mạc cháy trong tình yêu hùng vĩ
của cỏ khô, tàn cuồn cuộn bay lên

006
Nếu ngồi khóc vì mặt trời không đến
đêm-không-sao, em cũng khóc vậy thôi.

016
Ngồi bên cửa sổ sáng nay
Mênh mang gió thổi mây bay vô thường,
Thế nhân như khách qua đường
Dừng chân một thoáng khiêm nhường nhìn tôi
Gật đầu, ánh mắt xa xôi
Rồi đi như gió mây trôi ngang trời.

023
"Chúng ta là” tiếng lá cây xào xạc,
trong cơn giông đang lên tiếng, "Còn ngươi
là ai mà cứ đứng hoài im lặng?”
"Chỉ là hoa”, tiếng cây đó trả lời.

Tháng 4-2020.

Các tin khác
Marina Ivanovna Tsvetaeva (1892–1941)

Marina Tsvetaeva là một trong số những nhà văn, nhà thơ xuất sắc nhất của Nga trong thế kỉ XX. Bà là một nhà thơ trữ tình, với niềm đam mê thử nghiệm ngôn ngữ táo bạo. Các tác phẩm của Marina Tsvetaeva được coi là một trong những tác phẩm vĩ đại nhất trong văn học Nga thế kỷ XX, bởi nó là dấu ấn về một biên niên sử nổi bật về thời đại và chiều sâu của thân phận con người.

Anna Akhmatova (1889–1966)

Anna Andreyevna Gorenko thường được biết đến với bút danh Anna Akhmatova. Là một nhà văn, nhà phê bình và dịch giả, Anna Akhmatova. là một trong những nhà thơ Nga quan trọng và xuất sắc nhất thế kỷ 20. Tác phẩm của Akhmatova trải dài từ những bài thơ trữ tình ngắn đến những bài có cấu trúc phức tạp, chẳng hạn như Requiem (1935–1940), kiệt tác bi thảm của bà về sự khủng bố của chủ nghĩa Stalin.

Christian Johann Heinrich Heine (1797 - 1856)

Christian Johann Heinrich Heine là một nhà thơ, nhà văn, nhà phê bình văn học người Đức. Ông nổi tiếng với các bài thơ trữ tình và thơ của ông được phổ nhạc nhiều nhất trên thế giới, trong đó có các nhà soạn nhạc nổi tiếng như Robert Schumann và Franz Schubert.

Georg Trakl (1887-1914)

Là một trong những người theo trường phái biểu hiện quan trọng nhất của Áo, Georg Trakl là nhà thơ người Áo viết bằng tiếng Đức xuất sắc nhất sau Rilke ở đầu thế kỷ 20. Ông được biết đến nhiều nhất với bài thơ "Grodek", bài thơ mà ông đã viết không lâu trước khi chết vì dùng quá liều cocaine.

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục